Nếu với tất cả những khiếm khuyết ấy nhưng con là con gái chứ không phải con dâu mẹ thì mẹ có cay nghiệt đến mức ấy không?
Mẹ chồng à,
Từ đầu đến cuối, con vẫn không hiểu cái sai của con là gì để đến mức bị mẹ đối xử như một cái gai trong mắt. Mẹ luôn cố tình bới lông tìm vết, bắt lỗi để lên tiếng mỉa mai, bỉ bai, mắng nhiếc như thể việc con bước chân vào ngôi nhà này là gánh nặng, là nghiệp chướng của gia đình. Phải chăng, lỗi của con là có hai chữ “con dâu” gắn trên đầu?
Tại sao con dâu trong nhà lại luôn là người thấp cổ bé họng nhất, phải tự động làm tất cả mọi việc mà không được nói lên chính kiến của mình? Tại sao lúc nào cũng phải e dè sợ sệt, lén nhìn thái độ của người khác trước khi nói một điều gì đó, đến cả bộ chăn ga gối hay cái nhẫn đính hôn của mình cũng không được quyền quyết định? Thậm chí đến cả việc bộc lộ tình cảm với chồng một chút cũng không dám?
Có thể mẹ sẽ nói rằng vì con quá vụng về, bướng bỉnh và không biết điều. Nhưng con xin hỏi thật lòng, nếu với tất cả những khiếm khuyết ấy nhưng con là con gái chứ không phải con dâu mẹ thì mẹ có cay nghiệt đến mức ấy không? Khi đó có phải mẹ vẫn sẽ yêu thương và có chăng chỉ uốn nắn, nhắc nhở cho vui vậy thôi?
Mẹ biết không, con đã bắt đầu cảm thấy lạc lõng ngay từ lần đầu về ra mắt. Con đã hy vọng những người thân mới sẽ trở thành gia đình thứ hai của mình. Đó sẽ là một nơi mà mọi người cùng yêu thương, bảo ban nhau và cùng xây dựng hạnh phúc. Chúng ta có ngày sống cùng dưới một mái nhà, con nghĩ đó là cái duyên khó gặp trong cuộc đời.
Ảnh minh họa
Nhưng nào ngờ được, ngục tù lại mở ra trước mắt con. Sau đám cưới là những tháng ngày sống trong sợ hãi, mỗi giây mỗi phút ở bên mẹ đều chẳng khác nào đối diện với đối thủ mà mình không được phép đáp trả. Con đã cố gắng nín nhịn để làm vừa lòng mẹ. Nhưng mẹ chẳng mảy may nghĩ đến cái khó của con. Mẹ luôn đối xử như thể con như phận tôi tớ trong nhà.
Mẹ từng làm dâu giống con, cũng từng phải chịu rất nhiều cay đắng khi sống cùng với mẹ chồng không hiểu chuyện. Nhưng tại sao mẹ lại không nhìn lại những năm tháng ấy ra mà thông cảm cho con? Thay vào đó mẹ lại tiếp tục đi vào vết xe cũ, đổ hết tất cả oan nghiệt lên đầu một đứa con gái? Con là người mà con trai mẹ yêu, là người sẽ thay mẹ chăm sóc cho anh ấy trong nửa phần đời còn lại, con khổ thì anh ấy cũng nào có sung sướng gì?
Đến đây con lại nghĩ cái sai nữa của mình đó là được chồng yêu. Mà người chồng đó lại là con trai mẹ. Mẹ cậy thế đẻ được một anh con trai, nuôi đến lúc cao lớn bằng chừng này rồi thì có thể toàn quyền quyết định cuộc đời anh ấy. “Con gái ngoài xã hội đầy ra, không lấy đứa này thì lấy đứa khác! Nhưng mẹ, mẹ thì chỉ có một!”, mẹ từng nói thế đấy. Mẹ có khi nào nghĩ rằng với tính cách của mình thì dù là đứa con dâu này hay trăm ngàn đứa con dâu khác cũng không thể chịu được lâu.
Mẹ cũng ghét phải nghĩ đến việc con trai sẽ yêu người phụ nữ khác ngoài mình. Mẹ muốn con trai vẫn là ông vua, là hoàng tử được yêu chiều sau khi lấy vợ. Đám cưới chỉ là hình thức để mua về một cô ô sin phục vụ con trai mẹ cả đời thôi phải không? Nếu thế thì còn đâu là hạnh phúc nữa hả mẹ? Tình yêu, cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa là như thế nào, mẹ có bao giờ tự hỏi hay không?
Chưa kể, tuy ở nhà, con là con dâu mẹ, nhưng khi bước ra ngoài xã hội, con cũng là một người làm công, phải làm việc chăm chỉ thì mới có cơm ăn. Nhưng mẹ lại không bao giờ hiểu điều này. Mẹ dành cho con ánh mắt hình dao phay mỗi khi con nghe điện thoại công việc hay cần phải đi sớm, về muộn. Mẹ còn bắt con phải hạn chế tất cả mọi mối quan hệ sau khi lấy chồng. Mẹ không muốn con về thăm bố mẹ đẻ… Đến mức con chỉ ước, mẹ có một cô con gái và gả vào gia đình có mẹ chồng như mẹ!
Nhưng mà, nếu có thế đi nữa thì chắc mẹ cũng không thể hiểu được đâu, tương tự cái việc dù mẹ từng làm dâu, phải chịu bao nỗi khổ mà rồi vẫn đày đọa con như thường đó thôi. Chắc mẹ nghĩ, con gái là con gái, con dâu là con dâu. Con dâu là người ngoài, là phận tôi tớ thấp hèn trong nhà, thì chẳng bao giờ có thể nhận được tình cảm thật sự từ mẹ. Mẹ chồng à, không phải vì mẹ đẻ được một đứa con trai thì có quyền ngồi lên đầu người khác!
Giờ thì con đã hiểu, dù mình có cố gắng đến bao nhiêu đi nữa, thì vẫn sẽ bị mẹ ghét và hành hạ. Bởi muôn đời, con đối với mẹ vẫn là con dâu. Mà con dâu, thì nào có được mẹ chồng thương thật sự bao giờ?
Con xin lỗi vì hôm nay đã dám “nói thẳng” tất cả những điều này… cũng chỉ mong câu “khác máu tanh lòng” không còn để nói mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nữa.